Tôi còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên vợ nói: “Anh ơi, bạn em rủ đi chơi pickleball, nghe bảo vui lắm!”. Tôi gật đầu ngay, còn khuyến khích cô ấy đi thử. Mấy năm gần đây, công việc khiến cô ấy ít vận động, thường than đau lưng, mỏi vai, ngủ cũng không ngon. Tôi nghĩ, có môn thể thao nào giúp vợ vận động, vui vẻ hơn thì tốt quá.
Và đúng như kỳ vọng, sau buổi đầu tiên, vợ về nhà với gương mặt rạng rỡ, vừa kể vừa cười. “Vui lắm anh ạ! Vừa chơi vừa cười, mồ hôi ra mà thấy khoẻ hẳn!”, cô ấy nói rồi say sưa kể về diễn biến trên sân. Nhìn vợ như vậy, tôi thật sự mừng. Tôi còn cùng cô ấy tìm hiểu thêm về pickleball, xem clip hướng dẫn, đọc review vợt, chọn cho cô ấy một cây vợt carbon “xịn” và đôi giày chuyên dụng. Tôi muốn vợ có trải nghiệm tốt nhất.

Đam mê pickleball khiến vợ tôi dần bỏ lơ gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đầu, mọi chuyện diễn ra rất tích cực. Cô ấy chơi 1 buổi cuối tuần, về nhà thì phụ tôi nấu ăn, đưa con đi siêu thị, thỉnh thoảng cả nhà còn bàn chuyện đặt sân để tôi cũng chơi thử cho vui. Nhưng rồi, không biết từ lúc nào, pickleball dần chiếm trọn thời gian của cô ấy.
Ban đầu là chơi 1 buổi cuối tuần, rồi tăng thành 2, rồi cả sáng lẫn chiều, rồi dần dần thành chơi pickleball bất cứ lúc nào rảnh. Nếu hôm nào sân nghỉ hoặc bạn bận, vợ tôi như người “mất phương hướng”, ngồi lướt nhóm chat pickleball, xem video kỹ thuật, đặt thêm vợt, túi, phụ kiện.
Cuối tuần, thay vì cùng gia đình đi chơi, cô ấy lại có “giải phong trào”, “trận giao lưu” hoặc “kèo vui cùng bạn”. Con trai tôi có lần hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay mình không đi ăn gà rán à?”, cô ấy chỉ cười trừ: “Chiều mẹ về nhé, hôm nay mẹ có hẹn đánh giải.”
Tôi bắt đầu thấy buồn. Tôi không cấm, nhưng dần dần, mọi sinh hoạt chung đều phải “né lịch pickleball” của vợ.

Tôi phải làm thế nào để vợ mình không quá sa đà vào pickleball? (Ảnh minh họa)
Đỉnh điểm là lần tôi bị sốt nhẹ, nằm bẹp trên giường. Vợ sờ trán, bảo “Anh nghỉ đi, chắc chỉ cảm nhẹ thôi”, rồi thay đồ, khoác túi vợt lên vai. Tôi chết lặng khi thấy cảnh đó xảy ra với mình. Cánh cửa khép lại, tôi nghe tiếng xe cô ấy rời đi. Lúc đó, tôi không giận, chỉ thấy trống rỗng.
Tôi tự hỏi: nếu hôm nay là cô ấy ốm mà tôi bỏ đi chơi, liệu cô ấy có chấp nhận được không?
Tôi hiểu cảm giác của người có đam mê, rằng ai cũng cần không gian riêng. Nhưng pickleball dường như đã trở thành “thế giới khác” của vợ, nơi cô ấy vui, được khen, được tung hô, còn gia đình chỉ là phần “phụ” trong lịch trình mỗi tuần.
Tôi từng nghĩ mình nên thử cùng chơi để gần gũi hơn. Nhưng rồi nhận ra, ngay cả khi tôi xuất hiện ở sân, cô ấy vẫn mải mê với nhóm bạn, nói chuyện chiến thuật, cười đùa. Tôi đứng đó, cầm vợt, mà thấy mình lạc lõng.
Đôi khi, tôi chỉ muốn vợ hiểu rằng, điều tôi cần không phải là cô ấy bỏ pickleball, mà là chia sẻ, dành lại chút thời gian cho gia đình, cho chồng con, cho những bữa ăn cùng nhau không bị cắt ngắn vì “em có trận giao lưu lúc 7h tối”.
(Tâm sự được gửi từ độc giả)